Người dịch: Whistle
Giống như đã ăn no, Nguyên Tinh vốn dĩ ảm đạm bỗng chốc run lên, một luồng khí thế kỳ lạ từ trong đống đổ nát tuôn ra.
“Xoẹt…”
Ánh sáng chói lòa!
Một ngôi sao mới xuất hiện trong thức hải.
Địa Phụ Tinh: Ngự Thủy (tàn).
Mọi chuyện đều diễn ra rất suôn sẻ, không có bất kỳ sự cố nào, nhưng kết quả lại nằm ngoài dự liệu.
Hả?
Chu Giáp ngẩn người.
So với mấy Nguyên Tinh trước đó, lần này, Chu Giáp đã tiêu hao nhiều Nguyên Tinh như vậy, vậy mà lại không có bất kỳ hiệu quả nào khác.
Không có Nguyên Lực tràn vào cơ thể!
Không có cảm ngộ!
Trên người Chu Giáp, không có một chút thay đổi nào!
Thậm chí…
Nếu như không cảm nhận được một ngôi sao trong thức hải sáng lên, Chu Giáp còn không cho rằng mình đã có thêm một Nguyên Tinh.
Đặc tính: Ngự Thủy (tàn).
Ngự Thủy chắc là dễ hiểu, nhưng…
“Tàn” là có ý gì?
“Không thể nào?”
Chu Giáp cười khổ, dồn ý thức vào Địa Phụ Tinh.
Gần hai trăm viên Nguyên Tinh, nếu như ở thế giới bên ngoài, nếu có đủ thời gian, e rằng có thể bồi dưỡng ra một cửu phẩm, thậm chí là thập phẩm.
Vậy mà bây giờ, tu vi của Chu Giáp lại không có chút tiến triển nào.
Đương nhiên…
Đối với Chu Giáp, thứ mà hắn thực sự coi trọng không phải là việc Nguyên Tinh giúp tăng cường tu vi, mà là tiềm lực vô hạn của đặc tính Nguyên Tinh.
Tăng cường tu vi chỉ là phụ.
Mà bây giờ…
Ngay cả “quà tặng kèm” cũng không có!
Khi ý niệm tiếp xúc với ngôi sao, một số minh ngộ xuất hiện trong đầu Chu Giáp.
Địa Phụ Tinh: Chủ nhân Thiên Hà, điều khiển Thủy hành chi lực, hành vân, bố vũ, tránh nước, nhuận sinh…
Đủ loại cảm ngộ về đặc tính Địa Phụ Tinh lặng lẽ xuất hiện trong đầu Chu Giáp, nhưng chỉ nói cho hắn biết Địa Phụ Tinh là gì, cũng không có gì thần kỳ.
Chuyện gì vậy?
Chu Giáp bất lực thở dài.
Tàn!
Chẳng lẽ Nguyên Tinh này cũng bị hỏng sao?
Nhưng mà…
Nghĩ đến đống đổ nát vô tận, khó có thể diễn tả bằng lời sau cánh cửa trong thức hải, hình như việc Nguyên Tinh bị hỏng cũng có thể chấp nhận được.
“Vậy là hơn một trăm viên Nguyên Tinh của ta đều lãng phí sao?”
Chu Giáp mở mắt ra, nhíu mày, định than thở thì ánh sáng của Địa Phụ Tinh khẽ run, mấy chữ hiện lên trong thức hải.
Tam Bảo Thượng Phẩm Chí Tôn Bảo Hạo Linh Vũ Thuật!
Cùng lúc đó, Chu Giáp cũng nắm giữ “pháp thuật” này.
Hơn nữa, còn trực tiếp đạt đến cấp độ viên mãn.
Chu Giáp ngồi trên một phiến đá, tuy rằng mặt trời treo trên cao, ánh nắng chói chang, nhưng trên đỉnh đầu hắn lại có mưa phùn.
Mây mưa chỉ có kích thước bằng một nửa sân, giọt mưa chỉ có thể bao phủ lấy Chu Giáp.
Linh Vũ Thuật!
Tuy rằng cái tên mà Địa Phụ Tinh truyền đến rất kêu, nhưng suy cho cùng, đây cũng chỉ là một pháp thuật có thể thu thập Thủy hành chi lực.
Ở thế giới Phí Mục, đây chỉ là pháp thuật cấp thấp.
Ưu điểm duy nhất của thuật này chính là mưa được tạo ra từ “pháp thuật” sẽ có linh tính, có thể bồi bổ thân thể, giúp cây cối sinh trưởng.
Tác dụng không lớn, nhưng lại tiêu hao rất nhiều.
Với tu vi hiện tại của Chu Giáp, dốc hết sức, hắn cũng chỉ có thể tạo ra mây mưa rộng mấy mét vuông, mưa rơi cao 7cm, sau đó sẽ cạn kiệt Nguyên Lực.
So với việc thi triển Bôn Lôi Phủ Pháp còn tốn sức hơn.
Nhưng nói thật…
Chu Giáp không phát hiện ra Linh Vũ Thuật có tác dụng gì lớn.
Thiên Huyền Tinh!
Tên một Nguyên Tinh mới xuất hiện trong đầu Chu Giáp.
Chu Giáp có rất nhiều Nguyên Tinh trong tay, hắn lại không thể kiềm nén được sự tò mò, sau khi bỏ thêm một ít Nguyên Tinh, Chu Giáp cũng biết được tên của Nguyên Tinh thứ hai.
Dựa vào kinh nghiệm để phán đoán.
Đặc tính của Nguyên Tinh chữ “Thiên” mạnh hơn Nguyên Tinh chữ “Địa”.
Hơn nữa, lúc trước, Chu Giáp cũng đã từng thử, muốn thắp sáng Thiên Huyền Tinh cần số lượng Nguyên Tinh nhiều hơn Địa Phụ Tinh rất nhiều.
Cho nên…
Đặc tính của Thiên Huyền Tinh chắc chắn sẽ huyền diệu hơn.
“Thôi bỏ đi.”
Nghĩ đến số lượng Nguyên Tinh đã thu thập được, Chu Giáp khẽ lắc đầu.
Muốn thắp sáng Thiên Huyền Tinh, e rằng cần năm trăm Nguyên Tinh, mà số Nguyên Tinh này, ở Hồng Trạch vực, đủ để nuôi sống một gia tộc không nhỏ.
Bồi dưỡng một người tu luyện vượt qua thập phẩm cũng không thành vấn đề.
Không đáng để thắp sáng một Nguyên Tinh có tác dụng không rõ ràng, trừ phi, Chu Giáp thực sự có quá nhiều Nguyên Tinh, không biết tiêu vào đâu.
“Cạch…”
Tiếng bước chân vang lên.
Chu Giáp mở mắt ra, nhìn về phía cửa.
“Chu huynh.” Tiền Tiểu Vân có vẻ mặt thoải mái, rõ ràng là đã giấu Nguyên Tinh, thu hoạch lần này khiến cô ta tràn đầy tinh thần:
“Vừa rồi, ta đã đi dạo gần chợ Nam Giao, nơi đó đã loạn thành một đoàn, người của Kỷ gia và cao thủ Tinh Tộc đều đã bị cương thi bao vây.”
“Lúc này, chúng ta đi qua đó, nhân lúc bọn họ không để ý đến, có lẽ chúng ta có thể kiếm chác được chút gì đó.”
“Thôi bỏ đi.” Chu Giáp lắc đầu:
“Cho dù là với thực lực của cô và ta, đến đó vẫn là quá nguy hiểm, đúng rồi, ý kiến của ta, cô thấy thế nào?”
“Chuyện này…” Tiền Tiểu Vân do dự, nhỏ giọng hỏi:
“Huynh chắc là có tác dụng chứ?”
“Đương nhiên.” Chu Giáp gật đầu:
“Tiền tiểu thư cũng biết lòng tham của bọn lãng khách, cô mang theo đồ xuất hiện trên đường, chắc chắn sẽ dụ được bọn họ.”
“Đây được gọi là “câu cá chấp pháp”.”
Nói xong, Chu Giáp mỉm cười.
Câu cá chấp pháp cũng không có gì lạ.
Lúc trước, trên đường đi, tuy rằng bọn họ không cố ý làm vậy, nhưng cũng đã dụ được một đám người đến “kiếm chác”, chính là vì thấy bọn họ ít người, dễ bắt nạt.
Đương nhiên…
Nngười được lợi cuối cùng chính là hai người.
“Ừ.” Tiền Tiểu Vân suy nghĩ một chút:
“Chu huynh có chắc là những nơi đó có người sao?”
“Tám chín phần mười là có.” Chu Giáp chỉ vào tai mình:
“Thính lực của ta cũng không tệ, có thể nghe thấy tiếng động ở mấy nơi đó, không phải là tiếng động của cương thi.”
“Đã như vậy…” Tiền Tiểu Vân nói:
“Tại sao Chu huynh không tự mình làm?”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo